$$$
Cổ đại sinh tồn sổ tay
Tác giả: Tắc Mộ
Edit: Songjin
* * *
Chương 2_Sở Xuân Nguyệt
“Thu Nguyệt, ngươi ở đây làm gì?” Bỗng nhiên phía sau truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng, Sở Thu Nguyệt ngẩn người, quay đầu lại cười nói “Tỷ tỷ”.
Người tới đúng là tỷ tỷ duy nhất của nàng, Sở Xuân Nguyệt.
Quân triều, tư tưởng nam tôn nữ không quá nghiêm trọng. Tỷ như nữ hài tử, phụ nữ vẫn có thể xuất môn. Địa vị của nữ giới dường nư cũng được đề cao. Bầu không khí tự do tương tự như Đường triều. Dù vậy vẫn là chế độ nhất thê đa thiếp, tuy nhiên số người nạp thiếp cũng không nhiều.
Sở Liên Bình là một ví dụ.
Hắn chỉ cưới một thê tử, cũng chính là mẫu thân của Sở Xuân Nguyệt, Sở Thu Nguyệt, Sở Triều Sinh – Giang Thiến Thiến Giang thị.
Giang thị chẳng qua cũng chỉ là thiên kim nhà nghèo. Tìm khắp trong gia tộc cũng không được ai lợi hại như Sở Liên Đình. Sở Liên Bình cùng phụ thân Giang Thiến Thiến kết bạn buôn bán, rồi sau hai người nảy sinh tình ý, Sở Liên Bình đến cửa cầu thân, kết duyên hỉ lý, được hai năm thì có Sở Triền Sinh, ba năm sau mang thai Sở Xuân Nguyệt, tiếp hai năm thì có Sở Thu Nguyêt.
Bây giờ mặc dù đã qua mười tám năm, nhưng Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình quan hệ vẫn vô cùng tốt.
Thành thật mà nói, giữa hai người cũng không thể nói thật là ân ái, dù sao cũng qua mười tám năm, dù có xinh đẹp thì cũng sẽ già đi, ái tình trước đây cũng dần thay thế bởi tình thân, nhu tình vẫn còn nhưng đâu được như lúc xưa.
Giang Thiến Thiến cùng Sở Liên Bình nói chuyện cũng không tính nhiều, ở trên bàn cơm thường là Sở Liên Bình nói, Giang Thiến Thiến mỉm cười lắng nghe, có đôi khi Sở Liên Bình ra ngoài buôn bán, phong trần mệt mỏi trở về, Giang Thiến Thiến cũng chưa bao giờ hỏi cái gì, chỉ giúp hắn tiếp nhận hành lý đưa cho hạ nhân, lại phân phó hạ nhân chuẩn bị tốt nước tắm, phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm nước lão gia thích ăn nhất, rồi theo Sở Liên Bình vào phòng thay hắn kỳ lưng.
Nhưng giữa hai người, cũng không thể nói là không ân ái .
Sở Liên Bình ngoại trừ vì xã giao đi đây đó một chút dương liễu, cũng không nhiễm son phấn về nhà, mười tám năm qua, cũng không đề cập đến việc nạp thiếp, bên ngoài nhìn thấy cái gì mới mẻ, sẽ mang về cho người nhà thưởng thức, thấy được y phục đồ trang sức đẹp, cũng sẽ mua về cho Giang Thiến Thiến. Mặc dù Giang Thiến Thiến không thích trang điểm, nhưng vẫn mỉm cười nhận lấy, cất vào hộp trang sức.
Sở Liên Bình cùng Giang Thiến Thiến, tựa hồ chính là đạm nhiên như nước, cũng không phải là một bãi tử thủy, mà là tế thủy trường lưu, im lặng lại lâu dài.
Sở Thu Nguyệt kiếp trước thường thấy cưới chui, nhìn thấy Sở Liên Bình cùng Giang Thiến Thiến như vậy, trong lòng đương nhiên là cực kỳ cảm động , trong lòng cũng hi vọng tương lai có thể được một cuộc hôn nhân như vậy.
“Trông ngươi kìa, một bộ tâm thần không yên.” Sở Xuân Nguyệt cười nói, cũng ló đầu ra nhìn, “Vừa rồi ở đây tiếng ồn rất lớn, thế nào, là sát vách Tưởng Tiểu Cường sao?”
“Ngô, phải.” Sở Thu Nguyệt gật gật đầu.
Sở Xuân Nguyệt lắc đầu: “Hảo hảo một người, không biết làm sao lại biến thành như vậy.”
“Đúng vậy.” Sở Thu Nguyệt gật gật đầu, sau đó kéo tay Sở Xuân Nguyệt nói, “Tỷ tỷ, ngươi thế nào đến đây? Ta nghe nói lại có bà mối hướng nương làm mối.”
Sở Xuân Nguyệt mặt hơi đỏ lên, giả ý nổi giận nói: “Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Ta còn chưa cập kê đâu, những người đó cũng có phần quá nóng ruột, nương nhất định sẽ giúp ta đẩy xuống.”
“Này cũng không chính xác… Dù sao trước chỉ là đính hôn thôi, hơn nữa phía sau linh tinh lang tang nhiều chuyện như vậy, phỏng chừng sau khi ổn thỏa, tỷ tỷ ngươi cũng cập kê.” Sở Thu Nguyệt trêu ghẹo.
Sở Xuân Nguyệt vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Ngươi mới bao nhiều? Quỷ linh tinh!”
“Cái gì nha, ” Sở Thu Nguyệt giả vờ ủy khuất nói, “Tỷ tỷ, Thủy Lễ thành cái nào không hiểu được tỷ tỷ ngươi vừa xinh đẹp lại rất biết điều, nữ hồng cũng rất tốt, thơ từ cũng biết một chút, nhà chúng ta lại ra một giải Nguyên, trong kinh thành còn có cái nhị phẩm đại bá —— ngươi nói, cô nương như vậy, người khác đương nhiên nên phá vỡ đầu mới đúng!”.
Nghe nàng nói vậy, Sở Xuân Nguyệt cũng nhịn không được cười rộ lên, hai tỷ muội cười thành một đoàn, cảm tình cũng không sai.
Sở Thu Nguyệt thật thích tỷ tỷ , Sở Xuân Nguyệt xem như là mẫu con gái rượu cổ đại, đối đãi với Sở Thu nguyệt không sai, hai tỷ muội thỉnh thoảng cũng thổ lộ tâm tình, coi như thân cận.
Chỉ là Sở Xuân Nguyệt có một khuyết điểm, chính là đối một ít danh lợi tiền tài quá coi trọng. Kỳ thực đây cũng là nhân chi thường tình, chỉ là Sở Thu Nguyệt lo lắng Sở Xuân Nguyệt sẽ vì vậy mà lạc hướng.
Tỷ như vừa rồi Sở Xuân Nguyệt nói mình vẫn chưa cập kê, căn bản những người đó quá nóng ruột, nhưng Sở Thu Nguyệt hiểu được, nàng chỉ là không để những người trong Thủy lễ thành này vào mắt mà thôi.
Quả nhiên, liền nghe Sở Xuân Nguyệt có chút cảm khái nói: “A, ở Thủy Lễ thành có danh tiếng thì có ích lợi gì? Thủy Lễ thành nhỏ như vậy, nổi danh rất dễ dàng, những người đến cửa cầu thân lợi hại thì đã sao, bất quá cũng chỉ là huyện thái gia tiểu công tử. Kia lại có gì đặc biệt hơn người? Chỉ được một bộ quần áo lụa là, không hề có tiền đồ. Nếu muốn nói lợi hại, vẫn là đại đường tỷ lợi hại nhất , toàn bộ quân quốc, người nào không biết danh hiệu của nàng? Sợ rằng sau này sử sách cũng sẽ lưu danh, dân gian thư tịch, càng sẽ nhớ kỹ tên tuổi của nàng.”
Thở dài, Sở Xuân Nguyệt lại nói với Sở Thu Nguyệt: “Thu Nguyệt, ngươi biết không, ta có đôi khi vừa nhìn một ít thư tịch, vừa nghĩ tới có lẽ đại đường tỷ sau này cũng sẽ được ghi trong này để hậu nhân chiêm ngưỡng, chỉ cần nghĩ thế là ta đã hâm mộ rồi. Thế nhưng ta…”
Đại đường tỷ trong miệng nàng, dĩ nhiên là Sở Lưu Uyển .
Sở Thu Nguyệt vội vàng vỗ tay Sở Xuân Nguyệt nói: “Hảo tỷ tỷ, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều như vậy làm chi? Mỗi người một mệnh, mặc dù thanh danh của ngươi thua đại đường tỷ, nhưng là cả quân quốc, cũng chỉ có một đại đường tỷ, đồng dạng, cũng chỉ có một ngươi nha! Nếu ngươi muốn bởi vì thua đại đường tỷ khổ sở hao tổn tinh thần, ta chẳng phải là muốn bởi vì thua ngươi mà càng thêm hao tổn tinh thần? So đi so lại có ý nghĩa gì? Nhân sinh trên đời, như vậy cũng không thú vị.”
Sở Xuân Nguyệt cười cười: “Ngươi thật ra bình thản, chỉ là ngươi tuổi còn nhỏ, tuy bây giờ nghĩ vậy nhưng chưa chắc sau này đã nghĩ như thế.”
Sở Thu Nguyệt bất đắc dĩ, nàng cũng là bởi vì niên kỷ cũng đủ lớn, cho nên mới nghĩ thông suốt a!
Nếu không, chính mình kỳ thực so với Sở Lưu Uyển đến trước một năm, muốn thành danh cũng là nàng trước thành danh nha. Bất quá lúc này Sở Thu Nguyệt càng cảm thấy may mắn chính mình không có làm như vậy, nhìn Sở Xuân Nguyệt liền biết, thanh danh càng lớn, cũng tương đương với việc cho người đố kỵ, trả thù , tỷ tỷ của mình còn như vậy đố kị mình, kia khó mà nói sau này không có việc gì.
Nàng cũng không có nhiều tinh lực như vậy đi đối phó với đủ loại đánh lén sau lưng.
“Ngươi suy nghĩ một chút,” Sở Xuân Nguyệt khoát tay mình lên tay Sở Thu Nguyệt, “Đại đường tỷ vừa ở kinh thành, vừa vang danh khắp thiên hạ, lại lập tức cập kê, cái khác không nói, này cầu thân, chỉ sợ sớm đã đạp nát gia môn nhà nàng! Hơn nữa còn không thể so với này đó công tử của Thủy Lễ, đây chính là kinh thành a, địa linh nhân kiệt, tùy tùy tiện tiện trảo một người, chính là vinh hoa phú quý, tiền tài như nước đại thiếu gia!”
Sở Thu Nguyệt thấy bộ dáng của Sở Xuân Nguyệt, cũng biết niệm tưởng của nàng rất nặng, không phải mình nói dăm ba câu là được, đành phải nói: “Nói như thế cũng không sai, nhưng kinh thành thị phi cũng nhiều. Bất quá nếu như tỷ tỷ ngươi thực sự nghĩ như vậy, ta nhưng thật ra có một chủ ý.”
“Nga?” Sở Xuân Nguyệt nhãn tình sáng lên, “Chủ ý gì?”
Lập tức vừa cười cười, vừa chọc mũi Sở Thu Nguyệt nói: “Ngươi nha đầu kia, mới mười hai tuổi, có thể có cái gì chủ ý? Được rồi, đừng trêu ta, phỏng chừng bây giờ nương cũng đem bà mối đuổi đi rồi, chúng ta nhanh đi nhìn xem đã có cơm chưa.”
“Ai nha, ta là nói thật.” Sở Thu Nguyệt dắt ống tay áo Sở Xuân Nguyệt nói, “Ngươi xem, đại ca bây giờ không phải là ở kinh thành rất tốt sao? Ta lần trước nghe phụ thân nói qua, đại bá vốn rất thích đại ca, lần này đại ca trúng giải Nguyên, đại bá cũng rất cao hứng, để cho hắn thuận tiện đọc sách, đồng thời dễ dàng trên con đường làm quan, đại ca có khả năng sau này liền ở kinh thành.”
“Cái này ta cũng biết, lần trước lúc ăn cơm phụ thân nói đi.” Sở Xuân Nguyệt tròng mắt vòng vo chuyển, sau đó đột nhiên hiểu được, “Ý của ngươi là, làm cho ta cũng ở kinh thành?”
Sở Thu Nguyệt thở dài: “Kỳ thực tỷ tỷ ngươi cũng biết, vốn dĩ kinh thành chính là chúng ta bổn gia, chỉ là phụ thân trước đây không thích, cho nên mới tới Thủy Lễ thành, đại bá trước đây cũng kêu chúng ta lại đó ở, hai nhà xác nhập, thế nhưng phụ thân vẫn không chịu mà thôi. Hiện tại, cũng nói không chính xác lắm. Song thực ra mà nói, ta kỳ vẫn là thích Thủy Lễ thành hơn một ít.”
Kỳ thực Sở Thu Nguyệt giúp Sở Xuân Nguyệt chỉ ra điểm này, cũng là có của mình tiểu tâm tư .
Kinh thành, nàng là không đi không thể, chỉ là, nàng lại không tự tin có thể hoàn toàn né tránh Sở Lưu Uyển, Sở Xuân Nguyệt đã có dã tâm như thế, vậy chính mình chi bằng giúp nàng một phen, như vậy cũng có thể làm cho nàng hấp dẫn lực chú ý của Sở Lưu Uyển —— một biểu muội vừa hâm mộ vừa đố kị mình, nhất định có thể làm cho Sở Lưu Uyển đề cao cảnh giác, cứ như vậy chính mình có thể sẽ không bị chú ý.
Sở Thu Nguyệt thở dài, nàng kỳ thực cũng không muốn làm như vậy, bất quá đây là biện pháp khá nhất nàng có thể nghĩ đến. Hơn nưa nàng cũng không tính là hại Sở Xuân Nguyệt, dù sao nếu mình không nói, Sở Xuân Nguyệt sớm muộn gì cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận, thậm chí có thể dùng bất cứ phương pháp gì đạt được giấc mộng của mình.
Hiện tại nàng nói như vậy, coi như là “nhất cử lưỡng tiện” đi.
Hai người hàn huyên một hồi, liền thấy Tiểu Lục vội vã đi vào, Tiểu Lục thấy Sở Thu Nguyệt còn ở trong sân, ngẩn người, sau đó vội vàng đi lên: “Nhị tiểu thư, xin lỗi, ta vừa ở bên ngoài đụng phải bằng hữu trước kia, định trò chuyện một lát ai ngờ quên mất thời gian.”
“Ta không có chuyện gì, chỉ là mới vừa rồi Vương bà biết, ngươi cẩn thận da của ngươi đi.” Sở Thu Nguyệt cười nói.
Tiểu Lục “A” một tiếng, che mặt nói: “Vương bà nhất định sẽ phạt ta.”
Sở Xuân Nguyệt nhìn nhìn Tiểu Lục, nói: “Ngươi lại chạy loạn? Đương nhiên nên phạt.”
Sở Xuân Nguyệt không như Sở Thu Nguyệt hảo nói chuyện, cũng không có quan hệ hảo như nàng cùng Tiểu Lục. Tiểu Lục nghe thế liền vâng vâng dạ dạ nói: “Ân, là…”
Sau đó ngẩng đầu, dò hỏi: “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư, hiện tại phỏng chừng tới giờ cơm trưa, ta cũng đi hỗ trợ đi?”
“Đi thôi.” Sở Thu Nguyệt gật gật đầu, nhìn nàng bước nhanh như chạy, quay đầu lại nói với Sở Xuân Nguyệt, “Chúng ta cũng đi phòng khách nhìn xem nương cùng bà mối nói thế nào rồi.”
Sở Xuân Nguyệt lắc lắc đầu: “Ta không thể bị bà mối nhìn thấy, đây là quy củ. Ta về phòng trước, một hồi đến lúc ăn cơm, Tiểu Trúc tự nhiên sẽ tới gọi ta.”
“Ngô, hảo.” Sở Thu Nguyệt gật gật đầu, một mình một người đi đến phòng khách.
Quả nhiên mới đi tới cửa, liền thấy nha hoàn hồi môn của Giang Thiến Thiến – Giang Ninh đưa bà mối đi ra, mặt mày tươi cười. Bà mối không được việc, tự nhiên cười không nổi, chỉ phải phụng phịu đi phía trước.
Bà mối nhìn thấy Sở Thu Nguyệt, dừng bước, đánh giá Sở Thu Nguyệt: “A, đây là Sở gia nhị tiểu thư đi?”
Sở Thu Nguyệt gật đầu cười.
Nàng tính tình lười nhác, không thích xuất môn, không giống Sở Xuân Nguyệt thường xuyên sẽ đi gặp gỡ một ít khuê nữ tại tiểu yến hội, cũng không từng có cái gì đại tác phẩm, vì thế cũng không nhiều người gặp qua nàng.
“Ân, bộ dáng rất tốt nha, thêm thời gian nữa sẽ là một cô nương như hoa như ngọc.” bà mối cười nói, nghe rất thật tình.
“Ha ha.” Sở Thu Nguyệt có lệ cười cười, lúc này Giang Ninh cũng đến, hướng bà mối nói: “Đại nương, bên này thỉnh.”
Trương bà mối gật gật đầu, theo Giang Ninh đi ra ngoài.
Sở Thu Nguyệt nhịn không được lắc lắc đầu, sau đó nhanh như chớp chạy vào phòng khách, liền thấy Giang Thiến Thiến đang ngồi trên ghế, nhìn tờ giấy trong tay phát ngốc.
Nàng đã hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi, khóe mắt có nếp nhăn nhàn nhạt, đó là năm tháng lưu lại dấu vết, tuy nhiên năm tháng lưu lại cũng không chỉ này đó, nó khiến cho Giang Thiến Thiến có một loại thản nhiên ưu nhã người khác không thể học được.
Lúc này nàng ngồi ở đằng kia, yên tĩnh như một gốc hoa lan, không đủ cướp mắt, lại ngập tràn ấm áp.
Có nữ tử như vậy bầu bạn bên người, cũng khó trách Sở Liên Bình chướng mắt những người khác.
Nghe thấy tiếng bước chân của Sở Thu Nguyệt, Giang Thiến Thiến ngẩng đầu, cười cười: “Thu Nguyệt thế nào đã tới?”
“Ta đến giúp tỷ tỷ nhìn nhìn lần này người tới cửa cầu thân như thế nào.” Sở Thu Nguyệt cười híp mắt trả lời.
Bị Sở Thu Nguyệt chọc, Giang Thiến Thiến vừa cười vừa lắc đầu: “Tiểu quỷ.”
Tuy nói như vậy, nhưng Giang Thiến Thiến vẫn đem tờ giấy trong tay đưa cho Sở Thu Nguyệt: “Muốn xem náo nhiệt liền xem đi, nha, chính là người này.”
Sở Thu Nguyệt tiếp nhận tờ giấy kia, liền thấy phía trên có một vị thanh tú nam tử, mặt mày như họa, trông rất đẹp mắt. Bên cạnh là tên, gia thế, ngày sinh tháng đẻ các loại gì đó.
“Rất đẹp mắt nha.” Sở Thu Nguyệt mở to hai mắt nói.
Giang Thiến Thiến lắc lắc đầu: “Một người nam nhân, coi được có ích lợi gì? Hơn nữa bộ dáng bức họa cũng không liên quan đến chân chính diện mạo của hắn như thế nào mà liên quan đến họa sĩ tài nghệ.” Giang Thiến Thiến dường như có tâm sự, vuốt Sở Thu Nguyệt đầu, nhẹ giọng thở dài, “Huống chi tỷ tỷ ngươi, chí cũng không ở trong này…”
Sở Xuân Nguyệt biểu hiện rất rõ ràng, Giang Thiến Thiến tự nhiên cũng biết những tâm tư của nữ nhi. Sở Thu Nguyệt há miệng, vừa định nói hai câu giả ngu cho bầu không khí sinh động một chút, ai ngờ bỗng nhiên Tiểu Trúc vội vội vàng vàng vọt vào, thấy Giang Thiến Thiến liền hô: “Phu nhân, không xong, đại tiểu thư trượt chân rơi xuống hồ!”
Bạn phải đăng nhập để bình luận.