Quà Tết, quà Tết đây.^_^
Chương 4_Phong
^~^
-Phó chủ, phó chủ, cầu xin ngài tha mạng…tất cả…đều do ả tiện nhân này gây ra, thuộc hạ cái gì cũng không biết…ả mới là chủ mưu… Cầu Phó chủ minh xét.
Trong một căn phòng dưới lòng đất, không khí hiện giờ đang hết sức quỷ dị.
Dưới đất, hai bóng người đang lăn lội, nhìn kỹ có thể thấy đó là một nam một nữ. Người đàn ông dù hết sức đau đớn nhưng vẫn đang ra sức lết về phía trước, miệng không ngừng van xin. Ả đàn bà thì vặn vẹo thân mình, hai tay bấu chặt xuống nền đất lạnh, trông cũng đau đớn không kém.
Người đàn ông lúc này vẫn cố gắng bò về phía trước. Ánh mắt hắn đục ngầu, hoảng loạn nhìn lên bức rèm trắng trước mặt.
Trong phòng không đốt đèn, chỉ dựa vào ánh sang từ ba viên dạ minh châu gắn trên tường nên không thể nhìn rõ mọi vật. Lờ mờ thấy được sau bức rèm trắng có một chiếc trường kỷ. Mà bên cạnh trường kỷ có hai nam nhân tuấn mỹ, người mặc y phục đỏ mang kiếm, người mặc y phục đen mang đao, lạnh lùng không chút biểu tình. Chình giữa, nằm trên trường kỷ là một nam nhân tà mỵ, lãnh khốc. Gương mặt hắn tuấn mỹ không chút tỳ vết, bàn tay thon dài đang từ tốn bóc nho nhấm nháp, bạc môi mỏng thi thoảng chỉ khẽ động đậy để ăn nho. Sống mũi cao, thẳng phối hợp cùng đôi mắt hẹp dài lấp lánh những tia tím kỳ dị càng làm tăng thêm vẻ tà mỵ của hắn. Hắn khoác bên ngoài một chiếc áo choàng mỏng màu trắng, cổ áo mở rộng để lộ hẳn một khoảng lớn ở ngực. Tuy mùi máu ở ngoài kia càng lúc càng nồng nhưng có vẻ như điều đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến hắn cả. Hắn vừa ăn vừa híp mắt nhìn hai kẻ đang lăn lộn phía dưới bằng ánh mắt thích thú pha chút âm độc.
-Ha ha, ngươi cầu xin hắn cũng vô dụng thôi… Hắn là một con quỷ máu lạnh, ngươi nghĩ hắn sẽ tha cho ngươi sao?.. Phế vật…_ả đàn bà ngóc đầu dậy hổn hển mắng nhiếc gã đàn ông bên cạnh.
Đột nhiên, ả dùng hết sức lực chồm người về phía bức rèm, thét lớn:
-Huyết Phong, ngươi, đồ ác ma, rồi ngươi sẽ chết không toàn thây…Ha ha ha…_ả bật cười điên dại.
Nhanh như chớp, nam nhân vận hồng y lao ra ngoài vung kiếm tạt qua mặt ả hai nhát tạo thành hai rãnh thật sâu rồi thọc mạnh hai ngón tay vào cổ họng ả. Hành động này chỉ diễn ra trong nháy mắt, khi hồng y nam tử quay lại bên trường kỷ thì ả đàn bà kia đã nằm quằn quại trên mặt đất. Ánh mắt ả hằn lên những tia máu như muốn nổ tung ra ngoài, miệng ả mấp máy nhưng không thể thốt lên một âm thanh nào cả.
Gã đàn ông kia thấy vậy càng run sợ hơn, hắn lắp bắp không ra tiếng:
-Phó…Phó chủ…cứu…cứu…
Lúc này bạch y nam tử mới nhàn nhã đứng dậy, hắn bước ra ngoài, song cũng chỉ đứng bên ngoài tấm rèm trắng một chút. Nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt, hắn khẽ nhíu mày:
-Thật là bẩn.
Dường như chỉ chờ câu nói này của hắn, hắc y nam tử lập tức xuất hiện, sau một nhát đao, hai cái đầu đã lăn xuống cạnh chân của bạch y nam tử. Hắn ngồi xuống, tỷ mỷ xem xét một lúc lâu rồi chép miệng:
-Không đẹp.
Hajz, tên thuộc hạ kia của hắn không có nghệ thuật gì cả, kiểu mặt méo mó này hắn đã ‘có’ rồi, hắn đang muốn tìm một biểu tình mới kia. Thật là… (jin:a a a, Phong ca biến thái chết đi được… Phong *lườm ai đó tóe lửa*: ta có muốn làm thế đâu, chính ngươi bắt ta làm còn gì.)
* * *
Bảo Thạch trấn,
Trời đã về chiều. Thế là Khả Y đã lang thang ở cái trấn này gần hai ngày rồi. Từ hôm qua đến giờ nàng có thấy tăm hơi mấy lão già Thiên Sơn phái đâu. Hừ, cũng chẳng biết bọn chúng định trao đổi Hỏa Phong đao với ai mà lại chọn cái trấn này, nóng chết đi được mà. Tuy giờ đang giữa tháng 6 nhưng cũng có cần nóng đến mức vắt ra nước thế này không cơ chứ. Khả Y vừa đi vừa lẩm nhẩm chửi rủa trong lòng.
Phát hiện ra bên đường có một tửu lâu trông khá sang sủa, Khả Y quyết định tiến vào luôn. Nóng thế này phải kiếm một tách trà uống mới được.
Bây giờ cũng chưa phải lúc dùng cơm nhưng có lẽ do thời tiết quá nóng nên tửu lâu lúc này chật kín người. Khả Y nhìn quanh một hồi thì bất giác sững người. Ở gần sát cửa sổ, có một vị bạch y nam tử đang ngồi một mình. Tóc hắn rất dài lại bị gió thổi tung nên có phần tán loạn, che đi hơn nửa khuôn mặt, nhưng chỉ cần nhìn nửa kia của khuôn mặt cùng dáng người thôi cũng đủ thấy đó là một công tử anh tuấn bức người rồi. Lúc này tiểu nhị đã bưng trà lên cho hắn, mùi trà rất thơm, mới rót ra đã biết là trà thượng hạng. Chắc là Bích Loa Xuân, dù cho mùi vị có hơi lạ một chút.
A, hắn uống rồi. Khả Y tiếp tục ngẩn người. Đúng là người đẹp cái gì cũng đẹp. Uống trà cũng khiến cho người ta có cảm giác siêu phàm thoát tục được. Bất giác Khả Y chợt giật mình, hỏng, mùi vị này.
Không nghĩ ngợi nhiều, Khả Y lao đến bàn bạch y nam tử chộp lấy chén trà.
-Không được uống. Có độc_Khả Y thì thầm.
Phong ngẩng đầu lên. Đập vào mắt hắn là một tiểu cô nương vận lam y trông cũng khá xinh xắn, trên vai khoác hai cái vòng to sáng lấp lánh, có lẽ là ‘hoàn’ đi ( hoàn-một loại vũ khí). Hắn rõ ràng không quen cô ta thế mà cô ta đột nhiên chạy đến hô ‘Không được uống. Có độc.”. Trong khi hắn đã uống được hai chén rồi a. Kỳ quái.
Thấy đối phương không nói gì mà lại cầm lấy một cái chén khác tiếp tục rót trà để uống, Khả Y lại giật lấy:
-Đã nói có độc.
Lần này nàng nói to hơn một chút, tưởng rằng lần trước hắn không nghe thấy.
Tuy nhiên, bạch y nam tử nọ lại cầm thêm một cái chén nữa định uống.
Lần này Khả Y không nói không rằng hất luôn ấm trà xuống đất. Nước trà nóng bắn tung tóe khắp nơi, bắn cả vào chân mấy vị khách nhân bên cạnh khiến họ la oai oái.
Bạch y nam tử không nói gì chỉ lẳng lặng đứng dậy, đặt một đĩnh bạc lớn lên bàn rồi cũng không nhìn Khả Y lấy một lần cất bước đi thẳng.
Ô… mỹ nam + có tiền, mắt trái Khả Y nháy liên hồi, không phải chứ, lẽ nào hắn là người định mệnh sư phụ nói với mình? (jin *gãi đầu*: thời đại này, soái ca nào chẳng có tiền a? không lẽ ai cũng là định mệnh với Y tỷ hết???) Ngộ ra chân lí, Khả Y cấp tốc đuổi theo vị nam tử nọ. Thoáng thấy hắn rẽ vào một con hẻm nhỏ, Khả Y lập tức dùng khinh công đuổi theo.
-Uy, uy, khoan đã.
Khả Y đột ngột vọt lên chắn trước mặt bạch y nam tử:
-Vị huynh đệ này, tôi đã cứu huynh thoát chết thế mà ngay cả câu ‘đa tạ’ huynh cũng không nói là sao?
Bạch y nam tử nhướng mày, khí lạnh lan tỏa ra toàn thân.
-Ta uống rồi.
-A, đó là do đây không phải loại độc bình thường, chỉ khi uống ba chén liên tục mới gây chết người, độc này gọi là ‘tam tửu giao thiên’_Khả Y hùng hồn giải thích.
Bạch y nam tử nghe vậy chân mày lại nhướn thêm một ít.
Khả Y thấy thế biết là mình đang chiếm lợi thế nên lại lên tiếng:
-Vì thế mới nói huynh nợ tôi một mạng. Tôi cũng không cần gì nhiều đâu chỉ muốn đi theo huynh thôi. Dù gì ta cũng cùng đường mà.
Tội lỗi, tội lỗi, Khả Y thì thầm khấn trong lòng, tuy rằng không biết hắn ta đi đâu nhưng định mệnh là không được bỏ lỡ, chuyện Hỏa Phong đao kia, ajz, gác lại đi, vẫn là mỹ nam quan trọng hơn.
Thế nhưng lần này bạch y nam tử vẫn chẳng nể nang gì, hắn đâm sầm vào Khả Y và tiếp tục đi sâu vào trong hẻm.
-Uy, uy, huynh nghe gì không đó. Không có tôi huynh đã chết từ lâu rồi. Này, đợi…
-Bách độc bất xâm_nam tử cằn nhằn, hắn không thích nói một câu dài quá ba chữ chút nào cả.
-Nhưng…GÌ???_Khả Y khựng lại.
Bách độc bất xâm? Không phải chứ? Nàng lại đi cứu một tên bách độc bất xâm khỏi bị trúng độc. Thiên a, ông trời cũng trớ trêu quá đi. Nhưng cũng không phải không có cách khác, đã vậy thì…
-Dù gì tôi cũng đã theo huynh rồi. ‘Bách độc bất xâm’ hay ‘vạn độc ‘bất bất’ xâm’ cũng thế.
Đoạn Khả Y kiên trì bám theo bạch y nam tử, hắn rẽ trái, nàng cũng rẽ trái, hắn dừng lại nàng cũng dừng lại, hắn đi nhanh nàng cũng đi nhanh, tất cả mọi việc nàng đều làm theo hắn chỉ có điều giữ đúng khoảng cách là năm bước chân.
-Tôi là Khả Y, huynh là?
-…
-Uy, huynh tên gì a?
-…
-Huynh tên
-Chủ tử, mọi việc đã xong.
Bất chợt hai thân ảnh một đen, một đỏ xuất hiện cắt đứt lời Khả Y.
Nàng định thần lại thì thấy đó là hai nam tử tuấn mỹ giống hệt nhau, người áo đỏ đeo kiếm, người áo đen mang đao. Hai người họ lúc này đều quỳ trước mặt nam tử áo trắng.
Phong gật nhẹ đầu rồi vượt qua hai người. Cô nương kia lại lẽo đẽo theo sau hắn. Thoáng thấy hai tên thuộc hạ đang trợn mắt há mồm nhìn theo nhưng hắn cũng chẳng hơi đâu mà giải thích với chúng làm gì. Còn cô ta muốn đi theo thì cũng được, hắn muốn xem đến tột cùng là người phương nào mà dám cả gan dịch dung trước mặt hắn.
Bất chợt một nụ cười tà ác xuất hiện trên môi ác ma. Con mồi đã dính bẫy.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.